“Lúc còn nhỏ, mình học nói sao cho giỏi, lúc lớn lên , mình lại cố gắng học để nghe, là lắng nghe, là kiên nhẫn và tôn trọng.”
Thi 46:10 “Hãy yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời. Vậy nghe được đặt lên trước.
Mình cảm ơn Chúa về những người mình đã gặp, đó không phải tình cờ, họ đến đúng lúc, họ nhập vai trong kịch bản được soạn sẵn bởi một Nhà soạn kịch giỏi nhất thế giới ( là Chúa đó). Cảm ơn Chúa, trong những ngày tháng mình tin Chúa, kinh nghiệm Ngài thì họ có mặt, giúp đỡ và cố vấn cho mình. Họ chứng kiến những điều mình làm, dù đúng hay sai, họ cũng dự phần trong niềm hạnh phúc và thành công của mình.
Hai người chị, hai người bạn, hai người nói và nghe. Đôi khi, sự khó khăn sẽ trôi đi chỉ nhờ một người nghe mình nói. Không cần làm gì quá cao siêu đâu, một điều nhỏ thôi lại làm mình yêu và nhớ. Mình rất thích nói chuyện với hai chị ấy và mình cũng thích nghe họ nói nữa. Đó có lẽ là một điều khó miêu tả lắm, vì đó là cảm giác mà, không đo, không đếm và tính được. Kiểu đó là bị thu hút bởi sự thông minh, tinh tế và chân thành của họ.
Nhớ cảm giác họ nói là “ chị sẽ cầu nguyện cho em” và họ cũng kể “ Chị đã cầu nguyện cho em đấy”. Họ khiến cho mình muốn và khao khát được giống như họ, nói như họ, nói cách mềm tôi , nghe như họ, nghe cách kiên nhẫn và thấu hiểu.
Họ dành thời gian của họ cho tôi, và trong cuộc đời của tôi. tôi chắc chắn rằng thời gian mà họ call hoặc zoom cho tôi đánh dấu sự thay đổi lớn của tôi, lớn vô cùng. Cuộc nói chuyện không quá dài, chung quy chỉ là những ước mơ nhỏ để thực hiện một ước mơ lớn, và họ đã chăm chút cho ước mơ của tôi như vậy. “ Mai ơi, em có kế hoạch gì, chia sẻ với chị được không?”. Em làm như thế nào, chị có thể nghe và giúp đỡ em?”. Hẹn, gặp, nói chuyện thôi nhưng thật quý giá cho tôi vào năm 25 tuổi.
Tôi của tuổi 25 không còn thích nghe những điều mình thích nữa, nhưng tập để nghe điều mình không thích vì người khác. tôi đã học để chỉ nói về những điều người khác cần thay vì những điều mình muốn. Bớt ích kỷ lại một chút để thêm lên năng lực của một người lắng nghe. Đó quả là thách thức với tôi.
Khi dạy học sinh, tôi cũng bớt khó tính hơn , tôi nói “ You guys did a great job” . Awesome guys. Well done. Good one. Khi hiểu cảm giác của người ta vui như thế nào, thì mình mới bắt đầu chú tâm để khen, và để nghe nhiều hơn. Khen người ta có áo đẹp hay khen hát hay, khen chăm chỉ, thật không mất một đồng nào.
Biết nói và biết nghe không phải công việc của miệng và mắt, mà là sự đòi hỏi của trái tim, chọn một chút chân thành, chọn thêm tình yêu và sự tôn trọng. Nói và nghe không còn là khả năng nữa, nó thuộc về kĩ năng. Tôi làm điều đó để mọi người biết rằng, tôi yêu họ và muốn họ được nói, vì có một người sẵn sàng nghe họ. Và vì đã có những người ……đã yêu và tôn trọng tôi như vậy.
Chúa dạy tôi cách nghe Ngài và nghe người khác nữa. Thật vui khi họ biết rằng có một Đấng yêu họ qua tôi.
Hà Nhật Mai
Leave a Reply